Bài viết

Sự chuyển mình của mùa Thu

Hôm nay ngoài trời mưa rả rích, tiết trời cũng đã lạnh hơn rất nhiều. Tôi vừa chợp mắt được một lúc thì bị tiếng mưa và sấm chớp kéo dậy khỏi cơn mê man. Tôi đã mơ về những ngày đầy nắng ở làng đại học, và những ngày mưa lạnh buốt ở Bảo Lộc, hai cảnh ấy cứ đan xen nhau. Mở mắt dậy, nhận ra mình đang ở một nơi xa lắm, bất giác cảm thấy không quen, phải mất một lúc lâu để tôi kiểm tra lại khung cảnh bao quanh mình. "Đây là đâu?"..."À". Khi viết những dòng này, tôi vẫn cảm thấy như mình vừa du hành thời gian, trong nháy mắt, mọi thứ đã thay đổi. Tôi đã xa Việt Nam được hơn một năm, và đã xa những ký ức ấy hơn một thập kỷ.

As I continued my life’s journey, I have met new friends, had new people to gather with, and also closed chapters whose people I thought we would be together forever. Hmm… This kind of weather often makes people more reflective. Recalling all those memories, there are things I regret, but many of them were unavoidable. I have gone through many days like this with the question, “If I could go back in time, would I fix it?” A year ago, my answer was always, “Yes, absolutely!”. But of course, that scenario was no more than a delusion, a hopeless wish, and I kept blaming myself.

Tôi của mùa thu năm nay, cuối cùng cũng không còn muốn quay trở lại nữa, đã quen hơn với những chuyển biến bất khả kháng và biết học cách chấp nhận chúng. Tôi chẳng thể gào lên với Chúa rằng hãy mang cho tôi một phiên bản đến từ tương lai để nói cho tôi biết nên lựa chọn thế nào. Vì vậy, xem như cũng không có cách nào khác, tôi buộc phải chấp nhận giới hạn của mình và rằng mình sẽ vẫn có những quyết định sai, sẽ vẫn có những tiếc nuối khác xảy ra trong cuộc đời. Ta chỉ cần cố gắng hết sức ở thực tại mà thôi.

Sếp cũ của tôi từng nói "Ngày mai rồi sẽ đến, chúng ta có thêm một cơ hội để làm lại". Khi ấy tôi không hiểu được câu nói này vì mỗi ngày đều như na ná nhau trôi qua. Cho đến khi trải qua bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông ở Madison thì tôi mới dần hiểu được "cơ hội để làm lại" là như thế nào. Chỉ trong vòng một năm, ở cùng một nơi chốn, cảnh sắc của Madison thay đổi hoàn toàn khác biệt. Mùa hè năm trước tôi còn nuối tiếc vì không kịp trồng hoa, trời trở lạnh nhanh và rồi thì có tuyết. Tôi cứ canh cánh mãi vì đã mua hạt giống rồi nhưng không thể trồng. Tới năm nay, mùa xuân là chúng tôi đã bắt đầu ươm hạt rồi, và mùa hè đã tràn ngập sắc màu hoa cỏ, cứ mỗi tuần tôi lại cắt được một bó hoa để trên bàn. Tôi đã có cơ hội để làm lại, mùa đông đã không kéo dài mãi.

Bây giờ đã là tháng Mười, bạn cùng nhà vừa nhắc nhở rằng ngày mai phải mang mấy chậu cây vô nhà thôi, mùa thu đang chuyển mình nhanh lắm, mấy cây hoa bắt đầu chết rét rồi đấy...

P.T. Nguyễn Nữ

Bạn nghĩ gì về bài viết này?

vi